doc truyen mat ngot hon nhan
Trang Web Doc Truyen :Được Sưu Tầm Từ Nhiều Nguồn Trên Internet Với Rất Nhiều Thể Loại Truyện Hay ,Doc Truyen Sex , Truyện Ma , Tiểu Thuyết Tình Cảm , Truyện Cười , Doc Truyen Người Lớn .
Mật Ngọt Hôn Nhân Chương 99: Làm khách (2) Chương trước Chương tiếp "Tiểu Đồng và Hiểu Huyên là người ở đâu vậy?" Sở Vân Dung tươi cười thân thiết, giọng nói dịu dàng. "Bọn cháu đều là người Bắc Kinh ạ." Vu Hiểu Huyên trả lời, "Dì, dì còn đẹp hơn khi bọn cháu thấy trên tivi nữa. Dì không biết đâu, mẹ cháu rất thích dì đấy ạ.
Ở tuổi 32, Kim Huyử n, đại diện kinh doanh của một công ty nổi tiếng, có cảm giác như cuộc sống của mình đang theo chiử u hướng mà cô luôn sắp đặt sẵn.
Lời chúc mừng Quốc tế Phụ nữ dành cho mẹ. Nhân ngày 8/3, con chúc mẹ luôn có nhiều sức khỏe và mãi mãi tươi trẻ ở bên con.
Đọc truyện Nhìn Nhầm Sư Tổ Thành lô đỉnh(Caoh Convert) - chương 42 tiểu bạch xà bò đến nơi riêng tư thượng, làm trò sư huynh mặt bị chơi trên điện thoại, cập nhật hằng ngày. Trái tim bị xỏ xuyên qua đau đớn càng ngày càng cường liệt. Thẩm Lưu Ly phun ra
Site De Rencontre Totalement Gratuit Pour Femme. Bạn đang đọc truyện Mật Ngọt Hôn Nhân full đã hoàn thành của tác giả Cửu Mạch Ly. Ngày hè, ánh mặt trời thiêu đốt mặt đất, người đi lại trên đường ít đến thảm, cho dù có thì ai cũng đều mang dáng vẻ vội vã. Phía trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức nào. Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm Tây. Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô. Đi được nửa đường, tình cờ mắt Thẩm Thanh Lan chạm phải một đôi mắt sâu thẳm khác. Cô khẽ dừng, rồi như thể không có chuyện gì mà thu mắt lại, không chớp mắt đi thẳng tiếp. Ở giữa phòng ăn, có một người đàn ông mặc âu phục thỉnh thoảng đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt rõ ràng là mất kiên nhẫn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cha của bé gái tỏ ra hứng thú, bèn hỏi cậu “Tiêm không đau sao?” An An thành thật gật đầu, “Đau, nhưng khóc vẫn phải tiêm, khóc cũng bằng thừa, chi bằng không khóc.” Thẩm Thanh Lan đứng bên cạnh nghe thấy thể thì dở khóc dở cười. An An mới nghe thấy câu này từ một đứa bé nói với mẹ lúc ở bên trong, bây giờ lại áp dụng ngay. Cha của bé gái cười ha ha, nói với Thẩm Thanh Lan, “Con trai cô thật đáng yêu.”Thẩm Thanh Lan mỉm cười đáp lại. Đúng lúc này, Vu Hiểu Huyên ốm Quả Quả đi ra. Không biết Quả Quả đang vui vẻ chuyện gì mà khuôn mặt tươi cười, không hề giống mấy đứa trẻ vừa tiêm bệnh viện, Vu Hiểu Huyên khen An An, “Hôm nay An An giỏi quá, tiêm mà cũng không khóc.”An An đắc ý nói “Mẹ nói cháu là con trai, không thể khóc.” “Đúng vậy, An An là con trai, cừ lắm!”Lúc này, Lư Nhã Cầm đang ở nay, Thẩm Quân Trạch chính thức nghỉ việc ở tập đoàn quân Lan. Tuy cậu ta đã sớm nộp đơn từ chức, nhưng vẫn cần chút thời gian bàn giao công việc. Hôm nay bàn giao xong thì cậu ta mới rời đi.“Mẹ, sao lâu vậy mẹ mới ra mở cửa?” Thẩm Quân Trạch hỏi. Hôm nay cậu ta không mang chìa khóa, lúc nãy bấm chuông một lúc lâu, mẹ cậu ta mới ra mở cửa. “Vừa rồi mẹ ở trong8nhà vệ sinh nên không nghe thấy. Quân Trạch, sao con lại về vào giờ này? Chẳng phải con đang đi làm à?” Lư Nhã Cầm nhìn thấy con trai về thì vẻ mặt hơi hoảng hốt. Ánh mắt Thẩm Quân Trạch khựng lại, nhìn thoáng qua Lư Nhã Cẩm, không rõ bà ta căng thẳng vì cái gì.“Con từ chức ở công ty của anh Quân Dục rồi, chuẩn bị làm riêng.” Thẩm Quân Trạch thuận miệng đáp, đặt đồ mà mình mua cho Lư Nhã Cầm lên bàn. Cậu ta không nói Thẩm Quân Dục đã chuẩn bị cho cậu ta một công ty. Mấy năm qua, cậu ta vẫn sống một mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà thăm Lư Nhã Cẩm, cho bà ta chút2tiến sinh hoạt, hoặc là mua chút đồ ăn đồ uống.“Cái gì, con từ chức rồi?” Lư Nhã Cẩm kinh ngạc “Không phải con đang làm yên ổn sao? Sao lại đột nhiên từ chức? Có phải bọn họ ức hiếp con không?” Trong ấn tượng của bà ta, người nhà họ Thẩm chưa từng có ý tốt gì với mẹ con bọn họ, rất có thể là mượn công việc làm khó dễ Thẩm Quân Trạch.“Người nhà họ Thẩm thật quá đáng, nói thế nào thì con cũng là con cháu nhà họ Thẩm, trong người chảy dòng máu nhà họ Thẩm, tại sao bọn họ có thể làm vậy với con? Không được, mẹ phải đi tìm nhà họ Thẩm nói cho ra lẽ, không thể bắt nạt người2ta như vậy được.” Lư Nhã Cẩm càng nghĩ càng tức giận, muốn ra ngoài nhưng bị Thẩm Quân Trạch cản lại.“Me làm cái gì vậy? Me không thể nghe con nói hết sao?” Mặt Thẩm Quân Trạch sa sầm, “Anh con đối xử với con rất tốt, cũng không ức hiếp con.” Ngược lại, cậu ta còn từng vô liêm sỉ, làm ra biết bao hành vi khốn nạn như thế mà họ còn giúp cậu ta. Có thể nói nếu không có Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan thì cũng sẽ không có Thẩm Quân Trạch của ngày hôm nay. Có khi cậu ta còn trở thành một kẻ bỏ đi từ lâu rồi.“Vậy tại sao con phải từ chức? Quân Trạch, nếu bọn họ thật sự ức6hiếp con thì con nhất định không được giấu mẹ. Mặc dù mẹ không có bản lĩnh gì, nhưng con là con mẹ, mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con.” Thẩm Quân Trạch kéo Lư Nhã Cẩm ngồi xuống ghế sô pha, “Mẹ, con muốn làm riêng, con không muốn cả đời làm công cho người ta, nên con mới từ chức.” Cậu ta trả lời, nhưng đây không phải là lý do thật sự. Cậu ta biết mấy năm qua, mẹ cậu ta vẫn lén cậu ta qua lại với Lư Tiến Tài. Cho nên có một số việc, cậu ta sẽ không nói cho mẹ mình biết. “Quân Trạch, con nghe mẹ nói, làm riêng không dễ đâu! Con không có vốn khởi nghiệp, lấy cái gì để làm ăn riêng?”“Con có vốn khởi nghiệp, anh Quân Dục đã cho con rồi.” Thẩm Quân Trạch lạnh nhạt nói. Thẩm Quân Dục đã đăng ký công ty cho cậu ta rồi, vốn khởi nghiệp cũng đã chuyển đến. Có thể nói, Thẩm Quân Dục đã giúp cậu ta giải quyết hết khó khăn ban đầu rồi.“Nó cho con bao nhiêu tiền? Có đủ không? Nếu không đủ thì con lấy tiền tích cóp mấy năm nay của mẹ.” Suy cho cùng vẫn là con ruột, nếu Thẩm Quân Trạch cần thì bà ta sẽ không trơ mắt mặc kệ. Tuy bà ta không có bao nhiêu tiền, nhưng đó cũng tâm ý.“Được rồi, mẹ đừng bận tâm những việc này, con đã có kế hoạch rồi. Nếu thật sự không đủ tiền thì con sẽ vay ngân hàng. Có anh con bảo đảm, ngân hàng nhất định sẽ cho vay. Mẹ cứ an hưởng tuổi già của mẹ đi. Mẹ, trong nhà có gì ăn không? Con đói rồi.”Nghe Thẩm Quân Trạch kêu đói bụng, Lư Nhã Cầm không còn bụng dạ tiếp tục hỏi nữa mà đứng lên đi nấu ăn, “Con chờ một lát, mẹ đi nấu cơm ngay đây.” Vừa khéo, trong số đề hôm nay Thẩm Quân Trạch mang đến còn có không ít nguyên liệu đã chế biến sẵn. Trên bàn cơm, hai mẹ con ngồi ăn cơm. Lư Nhã Cẩm ra sức gắp đồ ăn cho Thẩm Quân Trạch “Con ăn nhiều chút, nhìn con gầy thế này, ở bên ngoài một mình chắc chắn ăn không ngon. Sau này có thời gian thì về nhà ăn cơm nhiều hơn, mẹ nấu cho!”Thẩm Quân Trạch mỉm cười “Mẹ, dạo này con đang tập thể dục, mỡ trên người cũng sắp thành cơ bắp rồi.” “Nói linh tinh, rõ ràng con gầy đi. Đã tính ra ngoài làm riêng thì về sau chắc chắn càng mệt. Mẹ nói con ấy, chỉ toàn là tự hành hạ mình. Tiền lương nhà họ Thẩm trả cho con cũng không thấp, con ở bên đó làm được rồi, từ chức làm gì.” Lư Nhã Cẩm càm ràm “Con tưởng ra làm riêng là chuyện dễ dàng vậy sao. Nếu con không hài lòng với mức lương hiện giờ thì cứ nói thẳng với Thẩm Quân Dục là được rồi. Mẹ nghĩ nể mặt người cha đã mất của con, Thẩm Quân Dục cũng sẽ tăng lương cho con thôi. Tự con ra ngoài làm ăn vất vả, mẹ nhìn mà đau lòng biết bao.”Nụ cười trên mặt Thẩm Quân Trạch nhạt dần “Mẹ, con không muốn dựa vào cái danh của ba cả đời. Năm xưa ba con có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng, gây dựng nên một khoảng trời riêng, thì tại sao bây giờ con lại không làm được? Mẹ, con người quan trọng nhất là dựa vào chính mình, suy cho cùng thì cũng không thể dựa dẫm vào người khác cả đời.”“Con ở tập đoàn quân Lan cũng có phải nhận lương không đâu, con làm việc cho họ mà. Con nghĩ xem mấy năm qua, con bận rộn bao nhiêu, có khi nửa đêm canh ba còn tăng ca.” Nói tới điều này, Lư Nhã Cầm vô cùng không hài lòng với Thẩm Quân Dục. Chung quy thì Thẩm Quân Trạch vẫn là cháu trai nhà họ Thẩm, là em họ của Thẩm Quân Dục, chứ không phải con chó dưới trướng cậu ta. Thẩm Quân Trạch tới công ty cậu ta làm việc, cậu ta cứ làm cho có, tượng trưng chút còn được rồi, vậy mà lại thật sự coi con trai bà ta là nô tài để sai bảo sao?Lời Lư Nhã Cẩm nói đầy vẻ bất mãn với nhà họ Thẩm. Trước đây, Thẩm Quân Trạch không phát hiện. Xa cách nhau rồi, tiếp xúc với nhiều thứ, dần dần cậu ta cũng nhận ra, mẹ cậu ta căm hận nhà họ Thẩm không chấp nhận bà, coi thường bà, cũng căm hận sau khi cha cậu ta chết, nhà họ Thẩm không ngó ngàng tới họ. Hiện giờ mẹ cậu ta hoàn toàn chỉ là một người đàn bà đang oán giận, suy nghĩ thiển cận, ích kỷ, thậm chí còn khiến cậu ta cảm thấy hơi xa Quân Trạch biết nghĩ như vậy về mẹ mình là không đúng, dù sao mẹ vẫn rất tốt với cậu ta. Nhưng có những chuyện, một khi đã bén trong lòng thì rất khó thay đổi được. “Mẹ, đừng nói nữa, anh con rất tốt với con, anh ấy đã dạy con rất nhiều. Trước kia con chỉ là đồ vô dụng, ngoài ăn uống chơi bời ra, con còn biết làm gì chứ? Nếu không phải ban đầu con có chút bản lĩnh thì công ty ba để lại cho con cũng không bị Lư Tiến Tài lấy đi. Dù con có chút đầu óc thôi cũng đã có thể nhìn rõ dã tâm của Lư Tiến Tài, cũng không đến nỗi bị lão hại cho thê thảm như vậy.”Nhắc tới Lư Tiến Tài, Lư Nhã Cẩm liền chột dạ. Dù gì đó cũng là anh trai ruột, bà ta không muốn trơ mắt nhìn mâu thuẫn giữa Thẩm Quân Trạch và Lư Tiến Tài ngày càng sâu sắc, bèn khuyên “Quân Trạch, hồi đó cậu con cũng là vì muốn tốt cho con. Lúc ấy tình hình công ty như thế, con lại không có đủ khả năng quản lý tốt. Cậu con không thể trơ mắt nhìn công ty phá sản, suy cho cùng là tâm huyết của bà con, cậu con không nỡ.” Nụ cười trên môi Thẩm Quân Trạch biến mất hẳn, cậu ta buông đũa xuống “Thứ nhất, ông ta đã không còn là cậu con nữa. Con và ông ta đã đoạn tuyệt ân nghĩa. Thứ hai, đừng lấy cớ vì muốn tốt cho con để làm những việc đó. Dã tâm chính là dã tâm, nói đến mức đường hoàng như thế, ngoại trừ khiến người ta ghê tởm ra thì không có bất cứ tác dụng nào khác. Thứ ba, nếu mẹ muốn con giảng hòa với ông ta, rất đơn giản, ông ta phải quỳ xuống trước mặt con, hai tay dâng công ty ra, có lẽ con sẽ suy nghĩ đến việc giảng hòa với ông ta.”Vẻ mặt Là Nhã Cẩm cứng ngắc, bà ta thầm thở dài. Lại thế nữa rồi, mỗi lần nhắc tới Lư Tiến Tài là Thẩm Quân Trạch đều cực kỳ chống đối “Quân Trạch, con nghe mẹ nói. Mẹ biết con hận cậu con, chúng ta tạm thời không nhắc chuyện quá khứ nữa, chỉ nói hiện giờ. Nếu con muốn làm ăn riêng, chỉ chiến đấu một mình thì cũng vô ích. Tiền vốn, nhân lực, tài nguyên, những thứ này đều cần bản thân con cố gắng từng bước một, nếu có người giúp được con thì chẳng phải rất tốt sao? Mấy năm qua, cậu con cũng biết mình đã làm sai, vẫn luôn muốn bù đắp cho con, nhưng lại không tìm được cơ hội. Lần này vừa khéo, để cậu con giúp con, như vậy công ty mới của con cũng có thể nhanh chóng đi vào quỹ đạo sớm hơn.” Bà ta hết lời khuyên bảo.
Tác giả Cứu Mạch Ly Trạng thái Dịch full Đọc từ đầu Lần đầu tiên gặp mặt, Phó Hoành Dật vô tình có mặt trong nhà hàng cô cùng người bạn đi xem mắt. Nhận lời đi cùng cho cô bạn đỡ bất an, Thẩm Thanh Lan lại bị đối tượng xem mắt gây phiền phức. Anh đột nhiên xuất hiện nói “Anh đang làm phiền vị hôn thê của tôi đấy!” và giải cứu cho thứ hai gặp mặt, là ông nội anh rắp tâm tìm trăm phương ngàn kế cho thằng cháu trai gặp được cô cháu dâu tương lai để vun đắp tình cảm một chút. Hai người gặp lại thoáng xao động nhưng vẫn tỏ vẻ không quen biết nhau. Phó lão gia chỉ còn biết ngậm ngùi bất mãn với sự lạnh nhạt giữa hai thứ ba gặp mặt, là anh chủ động gọi điện mời cô đi ăn dưới sự thúc ép của ông nội. Hai người vẫn gượng gạo khi gặp nhau. Anh nói hay lưu số để khi có việc gì thì có thể gọi điện cho anh, dù sao cô cũng coi như là em gái thứ tư gặp mặt, người chị nuôi giả vờ bị ngã rồi đổ tội cho Thẩm Thanh Lan, cô nhận một cái tát oan của mẹ. Đến mẹ cô cũng không tin cô. Vậy mà anh lại nói tin cô. Lần đầu tiên trái tim vốn bình lặng của Thanh Lan vì một người đàn ông mà gợn lúc này Thẩm gia xảy ra chuyện. Bà nội của cô sắp mất, điều duy nhất khiến bà không an lòng đó là chưa tìm được một người đàn ông có thể thương yêu che chở cho cháu gái mình. Phó Hoành Dật gọi điện đến, cô đột ngột hỏi anh “Anh có đồng ý lấy tôi không?”Phó Hoành Dật lên tiếng, “Vừa rồi em nói nghiêm túc à? Nghĩ kỹ chưa?”“Nghĩ kỹ rồi.”Ngày hôm sau, họ gặp nhau ở cửa Cục Dân chính.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì sức khỏe của đứa bé, nên đương nhiên cô không có ý kiến, mà đề nghị này quả thật quá đúng ý Phó Hoành Dật. Vốn dĩ anh cũng không muốn để Thẩm Thanh Lan sinh đứa thứ hai, lần trước đồng ý chỉ là vì cô đang đấu tranh giữa lằn ranh sinh dù đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy, nhưng có thể hoãn lại thì đương nhiên là anh cầu còn không được. Nếu Thẩm Thanh Lan có thể từ bỏ ý nghĩ này thì không còn gì bằng.“Mẹ, nhanh lên.” An An đứng đằng trước thúc giục. Từ tháng Sáu, cậu bé sẽ phải đến nhà trẻ, mà bây giờ là tháng Năm rồi. Sinh nhật của cậu vừa qua không lâu, chớp mắt đã sắp tới tháng Sáu. “Con chạy trước đi, lát2nữa mẹ sẽ theo sau con.” Thẩm Thanh Lan nói với con trai, An An nghe xong, bèn lập tức vùng chạy, Mập Mạp chạy bên cạnh cậu. Nơi này là đại viện của quân đội, đương nhiên Thẩm Thanh Lan không có gì không an tâm, ngày thường cũng không hà khắc với cậu nhóc. An An tràn đầy sinh lực, chạy cùng Thẩm Thanh Lan cả đoạn đường mà vẫn không thấy mệt, mặc dù cô vì nghĩ cho con mà cố ý rút ngắn chặng đường. “Mẹ, chúng ta đến nhà bà ngoại đi.” Về đến nhà ăn điểm tâm, An An liền muốn đến nhà họ Thẩm, còn định rủ Phó lão gia theo, “Ông cố, ông đi cùng cháu được không?”Đương nhiên Phó lão gia không từ chối yêu cầu của chắt trai, bèn gật đầu lia lịa, “Được8được được, lát nữa đi ngay.”Cả nhà đến nhà họ Thẩm, hai vị lão gia liền vào phòng sách đánh cờ, An An thì chơi lắp ráp đồ chơi trong phòng khách, bắt đầu chơi đồ chơi mới nhất của mình, một bộ đường ray xe lửa.“Thanh Lan, bây giờ An An đã ba tuổi rồi, con và Hoành Dật có kế hoạch sinh đứa thứ hai chưa? Một đứa dù sao cũng buồn mà.” Sở Vân Dung vừa gọt táo vừa hỏi. Mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, lúc Phó Hoành Dật trở về vào tháng trước, cô đã nói chuyện này với anh. Nhưng người đàn ông đáng chết đó lại nói hiện giờ tuổi của An An còn quá nhỏ nên muốn hai năm nữa mới sinh, căn bản chỉ là lấy cớ.“Con và Hoành Dật cũng đang bàn bạc2chuyện này. Nhưng chuyện con cái cũng không phải muốn là được, tùy duyên vậy. Quan trọng nhất là đến lúc đó còn phải hỏi ý An An. Con không muốn đợi đến khi đứa bé sinh ra, An An lại không thích em trai hoặc em gái mình.”Xã hội bây giờ có rất nhiều trường hợp bởi vì sinh đứa thứ hai mà gặp phải vấn đề tình cảm gia đình, nhất là một gia đình đang chỉ có một con. Trước đó, trong nhà chỉ có mình chúng, tất cả yêu thương đều dành cho chúng. Sau này sinh đứa thứ hai, phải san sẻ tình cảm của đứa lớn, có thể dễ dẫn đến hàng loạt bi kịch. Chuyện thể này cũng không hiếm gặp trên tin thời sự. Sở Vân Dung gật gù, “Vậy cũng phải, vẫn phải trao đổi2với An An một chút, nhưng mà An An là đứa trẻ hiểu chuyện, có lẽ sẽ hiểu được.” Sở Vân Dung không hề lo lắng về An An. Tính tình của cậu nhóc này rất tốt, không giống Thẩm Thanh Lan, cũng không giống Phó Hoành Dật, mà hoạt bát, cởi mở và rất khéo hiểu lòng người.“Chị dâu và anh sao rồi ạ? Trước đó chẳng phải anh chị chuẩn bị có con sao?” Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề, nếu nói tiếp thì sẽ hỏi sang Phó Hoành Dật mất. “Đang dùng thuốc bổ, còn một tuần nữa là ngưng. Chờ ba tháng sau, Hề Dao đi khám mà không có vấn đề gì thì sẽ chuẩn bị có con.” Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã lấy nhau ba năm. Năm ngoái, hai người đã quyết định sinh có điều, cả hai đều muốn sinh một đứa con khỏe mạnh, nên muốn điều chỉnh tình trạng sức khỏe ở mức tốt nhất. Nửa năm qua, Ôn Hề Dao vẫn uống thuốc Đông y để chăm sóc sức khỏe. “Thật giống nhau, Phương Đồng cũng đã ba tháng rồi.” “Mấy đứa các con liên tục làm mẹ, người làm mẹ đây thực sự đã già rồi.” Sở Vân Dung nói chuyện gia đình với Thẩm Thanh Lan, cô cười “Lúc nào mẹ cũng cảm thán thời gian trôi nhanh vậy?”“Có thể không cảm thán sao? Chuyện trước mắt là chị họ Nhất Ninh của con vẫn khiến người ta lo lắng. Con nói xem, nó với Thần Hi đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, sao vẫn không định kết hôn. Nếu còn không kết hôn, chờ sau khi nó và Thần Hi kết hôn, sinh con là thành sản phụ lớn tuổi rồi.” Trước kia, lúc Bùi Nhất Ninh còn độc thân, bọn họ buồn vì cô không có bạn trai. Bây giờ cô đã có bạn trai thì lại sầu vì chuyện kết hôn. Mỗi lần bọn họ hỏi cô, cô đều chỉ cười, nói là không Thanh Lan biết giao hẹn giữa Bùi Nhất Ninh và ông bà Giang, nhưng những người khác không biết, đương nhiên là lo lắng, “Mẹ, chuyện này trong lòng chị họ hiểu rõ, mẹ đừng quan tâm, lần sau gặp dì cả thì khuyên dì ấy, không thấy năm nay chị họ bị dì ấy hối thúc mà không dám về nhà sao?”“Haizz...” Sở Vân Dung thở dài, không khỏi bận tâm, “Con nói xem có phải Thần Hi không muốn kết hôn với chị họ của con không. Chẳng lẽ nó ghét bỏ Hạo Hạo nên không muốn kết hôn?” Bà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Thẩm Thanh Lan im lặng, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, nếu Thần Hi không thích chị họ thì lúc trước anh ta đã không theo đuổi chị họ, bây giờ hai người bọn họ cũng trưởng thành rồi, họ tự có tính toán.” Kỳ hạn hai năm chỉ còn lại mấy tháng sau cùng, xem như ông bà Giang không đồng ý cũng không kéo dài được bao Vân Dung lại thở lại một tiếng, đưa quả táo cho Thẩm Thanh Lan, “Chuyện của mấy thanh niên bọn con mẹ không quản được. Được rồi, đợi lát nữa Nhất Ninh và Hạo Hạo tới nhà ăn cơm, con nhân đó hỏi thử xem nó và Thần Hi có dự định gì chưa, mặc dù chuyện yêu đương rất tốt đẹp nhưng cũng không thể cứ thế cả đời đúng không.” “Mẹ, mẹ vừa mới nói là thuận theo tự nhiên mà.” Kết quả chớp mắt đã bảo cô đi nghe ngóng tin tức. “Thì con hỏi thử xem, bảo Nhất Ninh cho một câu trả lời chắc chắn, cũng để dì cả con yên tâm nữa. Dì con ưu sầu đến nỗi tóc bạc luôn rồi kia kìa.”Gần trưa, Bùi Nhất Ninh mới dẫn Hạo Hạo đến. Năm nay Hạo Hạo đã bảy tuổi, là học sinh lớp một, dáng dấp càng ngày càng giống Bùi Nhất Ninh. Có lẽ ở bên Giang Thần Hi lâu ngày nên điệu bộ của thằng bé cũng hơi giống anh, là một nhóc quý ông. “Chào dì út.” Hạo Hạo cười tủm tỉm, Thẩm Thanh Lan kéo cậu qua, “Dạo này học hành một không?”Hạo Hạo lắc đầu, mới học lớp một nhưng cậu đã biết kiến thức của lớp ba, đối với cậu mà nói hoàn toàn không có gì khó, ngay cả thầy giáo riêng đang dạy chương trình năm năm cho cậu và chủ nhiệm lớp cũng đề nghị với Bùi Nhất Ninh là định cho Hạo Hạo nhảy lớp, nhưng Bùi Nhất Ninh không đồng ý mà thôi.“Mấy cái đó quá đơn giản.” Hạo Hạo nói rồi nhìn thoáng qua Bùi Nhất Ninh, thấy cô đang bế An An thì nói nhỏ với Thẩm Thanh Lan, “Di út, hai ngày trước cháu đã gặp ba ruột của cháu.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Ba cháu lại đến trường tìm cháu nữa hả?” Nửa năm qua Đoạn Lăng rất thường xuyên đến gặp Hạo Hạo gật đầu, “Vâng, nhưng ba chỉ đưa cơm trưa cho cháu xong là đi.” Hai năm trước, Đoạn Lăng bị Bùi Nhất Ninh từ chối nên đành trở về nước D, gần mấy năm vẫn chưa từng xuất hiện. Trong lúc mọi người cho rằng anh ta không có ý định về nước thì anh ta lại trở về, hơn nữa lần này còn lấy lý do phát triển thị trường nước Z mà về, nói là muốn thành lập công ty phân phối ở thủ đô. “Dì út, ba cháu nói muốn dẫn cháu đi gặp ông bà nội của cháu, dì nói xem cháu nên đi không?”Thẩm Thanh Lan lấm lét, “Ba cháu nói với cháu vậy hả?”Hạo Hạo gật đầu, “Dạ, có điều cháu vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ biết. Dì nghĩ cháu có nên đi không?”“Vậy cháu có muốn đi không?”Hạo Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Cháu không biết nữa, cháu chưa từng gặp bọn họ, nhưng nếu mẹ đồng ý cho cháu đi thì cháu sẽ đi gặp, còn nếu không thì cháu sẽ không đi.” Hạo Hạo không có tình cảm với hai người gọi là ông bà nội đó, đương nhiên gặp hay không cũng không quan trọng.
Ngày hè, ánh mặt trời thiêu đốt mặt đất, người đi lại trên đường ít đến thảm, cho dù có thì ai cũng đều mang dáng vẻ vội trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô.“Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.”Thẩm Thanh Lan hơi nghiêng người qua một bên, cô gái kia liền ôm hụt. Trên mặt cô nàng lại không có vẻ gì là ngoài ý muốn, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, hiển nhiên là đã sớm biết kết quả này.“Xin lỗi, vừa ra đến cửa lại có việc nên mình đến muộn.” Thẩm Thanh Lan bình thản trả lời, giọng nói du dương êm Hiểu Huyên khoát tay, “Không sao, không sao đâu, chỉ cần cậu tới được là tốt rồi. Cậu nói xem, mình mới có hai mươi mốt tuổi, vẫn còn nhỏ lắm. Vậy mà mẹ mình cứ bảo mình đi xem mắt, sợ không ai thèm lấy mình sao? May là có cậu đi cùng, nếu không thì chắc chắn mình sẽ không tới.”Vu Hiểu Huyên vừa nói vừa theo Thẩm Thanh Lan bước vào nhà hàng.“Cậu nói người đó ngồi ở đâu nhỉ? Làm sao chúng mình tìm được anh ta? Người này cũng thật là, không thể hẹn một chỗ nhỏ hơn để xem mắt à? Nhà hàng lớn như vậy, làm sao chúng mình tìm được đây.” Bước vào nhà hàng, Vu Hiểu Huyên hết nhìn bên này lại ngó bên kia, bĩu môi lầm như Thẩm Thanh Lan đã quen với một Vu Hiểu Huyên như vậy, cô không chút để ý đến lời lải nhải của cô ấy, nhìn quanh xung quanh tìm kiếm một lượt, rồi đi thẳng về một Hiểu Huyên vẫn còn đang lầm bầm, vừa quay đầu đã thấy Thẩm Thanh Lan đi rồi, bèn vội vàng đuổi được nửa đường, tình cờ mắt Thẩm Thanh Lan chạm phải một đôi mắt sâu thẳm khác. Cô khẽ dừng, rồi như thể không có chuyện gì mà thu mắt lại, không chớp mắt đi thẳng giữa phòng ăn, có một người đàn ông mặc âu phục thỉnh thoảng đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt rõ ràng là mất kiên lúc anh ta đang suy nghĩ có nên đi hay không thì một bóng người hiện ra trước đàn ông kia vô thức ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp. Anh ta sững sờ nhìn khuôn mặt đó, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.“Vệ Lâm?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhành đàn ông nở nụ cười, sự mất kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất, “Đúng, tôi là Vệ Lâm, chắc cô là cô Vu! Chào cô.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay phải ra làm tư thế bắt Thanh Lan không vươn tay mà hơi nghiêng người, chỉ vào Vu Hiểu Huyên sau lưng rồi nói “Anh nhận lầm người rồi, đây mới là Vu Hiểu Huyên, tôi chỉ là bạn của cô ấy thôi.”Vệ Lâm hơi xấu hổ, đưa mắt nhìn sang Vu Hiểu Huyên. Thấy cô gái mặc váy liền màu hồng này có vẻ ngoài không xinh đẹp, nụ cười trên mặt liền phai đi vài phần.“Cô Vu, chào cô.” Cũng không bắt tay với cô ấy mà cười chào một cách lịch sự.“Không biết xưng hô với vị tiểu thư này như thế nào?” Vệ Lâm nhìn Thẩm Thanh Lan chăm chú, trong mắt không hề che giấu vẻ ngẩn ngơ trước cái mặt Thẩm Thanh Lan điềm tĩnh, “Anh gọi tôi là cô Thẩm được rồi.”Nhìn ra vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan, Vệ Lâm không tiếp tục hỏi nữa.“Món bít tết ở nhà hàng này khá ngon, hai cô có muốn nếm thử không?” Vệ Lâm cầm thực đơn, hỏi ý kiến Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan.“Chúng tôi không kén ăn, anh Vệ cứ chọn là được rồi.” Biết Thẩm Thanh Lan không thích ứng phó những trường hợp như vậy nên Vu Hiểu Huyên chủ động trả Lâm cười cười, cũng không từ chối nữa mà chọn đồ ăn.“Nghe nói Vu tiểu thư là sinh viên?” Vệ Lâm chủ động mở miệng, mặc dù hỏi Vu Hiểu Huyên nhưng ánh mắt vẫn liếc Thẩm Thanh ta là thành phần trí thức cao cấp, thu nhập cao, cũng được coi như là đẹp trai, điều kiện gia đình cũng không tệ. Tất nhiên anh chẳng thiếu phụ nữ vây quanh, trong số đó cũng có không ít người đẹp. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp người xinh đẹp như Thẩm Thanh Lan. Hơn nữa, khí chất thanh cao lạnh lùng, cả thái độ lạnh nhạt của cô với anh ta, tự nhiên lại càng kích thích sự hứng thú của anh ta.“Đúng vậy.” Vu Hiểu Huyên trả lời có phần qua loa. Cô cũng chẳng có cảm tình với người đàn ông này, nếu không phải hôm nay mẹ cô ép thì cô cũng chẳng tới.“Cô Thẩm và cô Vu học cùng trường?”“Đúng thế, cô ấy là bạn học của tôi.” Vu Hiểu Huyên không nói bọn họ là bạn cùng phòng. Cô đã đoán ra rằng Vệ Lâm nhìn trúng Thanh Lan rồi. Tuy anh ta vẫn luôn nói chuyện với mình, thế nhưng cứ nói gần nói xa để tìm hiểu thông tin của Thanh biết Thanh Lan không có kiên nhẫn trả lời những người đàn ông như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy với chuyện mình nhờ cô ấy cùng đi xem Thanh Lan đang uống nước cam thì cảm giác được ánh mắt mang theo tính xâm chiếm không hề che giấu của người đối diện. Ngón tay cô thon thả vuốt ve thân ly, đây là động tác cô hay làm lúc mất kiên này, Thẩm Thanh Lan không chú ý tới, có hai người đàn ông đang ngồi chéo góc với họ, người mà bọn họ đang thảo luận chính là trong hai người có khuôn mặt rất ma mị, dưới cặp mày kiếm là một đôi mắt đào hoa đa tình, bên trong chứa đầy sự ngang bướng, tai đeo khuyên ruby, càng khiến cho các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt anh ta thêm phần quyến đối diện anh ta là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, làn da rám nắng, đường nét rõ ràng, sắc sảo, mày kiếm mắt sáng, mang lại cho người khác cảm giác đây là một người rắn rỏi kiên là hai người đàn ông có khí chất hoàn toàn khác nhau, nhưng đều thu hút ánh mắt người khác.“Không ngờ lại gặp Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm ở đây.” Người đàn ông có tướng mạo ma mị nhìn chằm chằm bóng dáng đi qua của Thẩm Thanh Lan rồi mở miệng.“Cậu biết cô ấy?” Người đàn ông đối diện - Phó Hoành Dật mở miệng, giọng nói trầm thấp ôn hòa, rất êm tai.“Cậu cũng biết đấy.” Hàn Dịch nói, “Cô ấy là em gái của Thẩm Quân Dục, chính là cô bé luôn theo sau chúng ta lúc nhỏ.”Phó Hoành Dật chau mày, hiển nhiên là không có ấn tượng gì với chuyện Hàn Dịch nói. Nhưng nhà họ Thẩm và nhà họ Phó có quan hệ nhiều đời với nhau nên anh vẫn biết tình hình của Thẩm thư nhà họ Thẩm - Thẩm Thanh Lan lúc năm tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, nhiều năm không có tin tức, mãi mười một năm sau mới tìm về được.“Cậu ở trong quân đội lâu năm, còn vị tiểu thư này bình thường sống kín tiếng, hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, cậu không biết cũng là điều dễ hiểu. Trước kia có nghe đồn, vị tiểu thư nhà họ Thẩm này lưu lạc bên ngoài từ nhỏ nên không được dạy bảo nhiều, vì vậy nhà họ Thẩm không để cô ấy xuất hiện trước mặt người ngoài. Mọi người chỉ biết Đại tiểu thư nhà họ Thẩm chứ không biết vị Nhị tiểu thư này. Hôm nay gặp, dường như không giống lời đồn lắm.” Hàn Dịch tùy tiện ta đã gặp vô số người, tuy có bất ngờ với dung mạo xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan, nhưng anh ta thích mẫu phụ nữ quyến rũ hơn, không có hứng thú với kiểu người lạnh lùng như Thẩm Thanh Lan. Huống chi, với gia thế của nhà họ Thẩm, anh ta không thể tùy tiện trêu chọc được.“Cậu cũng nói đây là lời đồn.” Phó Hoành Dật bình thản nói, ánh mắt dừng trên sống lưng thẳng tắp của Thẩm Thanh Lan một lát rồi lập tức dời Dịch nghe anh nói như thế thì chau mày, nhìn Phó Hoành Dật với vẻ hứng thú, “Cậu có hứng với cô ấy à?”Phó Hoành Dật lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, ánh nhìn có ý cảnh cáo, “Nếu tôi nhớ không lầm, năm nay cô ấy mới hai mươi mốt tuổi.” Ý trên mặt chữ, đây chỉ là một cô bạn nhỏ, dù sao năm nay anh cũng đã ba mươi mốt tuổi Dịch không xem lời cảnh cáo ấy ra gì, trêu đùa “Cậu không biết bây giờ đang có trào lưu đại thúc và loli sao?” Mặc dù loli này hơi lạnh lùng một Hoành Dật không để ý tới lời trêu đùa của Hàn Dịch mà tùy ý nói, “Tối qua tình cờ gặp Hàn phu nhân và dì tôi. Có vẻ gần đây Hàn phu nhân nóng lòng muốn ôm cháu rồi. Bà ấy đang bàn với dì tôi giới thiệu cho cậu vài cô chiêu.”“Đại ca, đại ca, em biết lỗi rồi, em không đùa nữa.” Hàn Dịch cầu xin tha thứ. Đối với loại người phong lưu đa tình như anh ta mà nói thì hôn nhân chính là lồng giam. Mà bây giờ, chuyện hôn nhân của anh ta là chuyện quan trọng nhất của cả gia đình.**Thẩm Thanh Lan cảm nhận được ánh mắt như có như không phía sau lưng, chỉ là trong ánh mắt đó không có chút nào ác ý nên cô không hề để ý.“Thẩm tiểu thư là người ở đâu?” Vệ Lâm không thỏa mãn với thông tin Vu Hiểu Huyên cung cấp nên tự mình mở lời.“Người Bắc Kinh.” Giọng điệu Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt.“Thật là trùng hợp, tôi cũng là người Bắc Kinh, có thời gian thì chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn. Vừa khéo cuối tuần này chúng tôi có một bữa tiệc, Thẩm tiểu thư có thời gian thì đi cùng đi.” Vệ Lâm nở một nụ cười tự cho là lịch thiệp, miệng thì mời, nhưng trong mắt lại như vô tình cố ý khiêu Thanh Lan nhìn anh ta với vẻ nhàn nhạt, không lên tiếng trả lời.“Thẩm tiểu thư không nể mặt tôi à?” Thấy cô không trả lời lời, Vệ Lâm có vẻ không vui. Anh ta thích người đẹp, cũng thích chinh phục người đẹp, nhưng không thích người đẹp không xem anh ta ra Vu Hiểu Huyên là người thi thoảng hơi ngờ ngệch nhưng cũng không ngốc. Nhận ra sự khiêu khích trong mắt Vệ Lâm, sắc mặt liền thay đổi. Mẹ cô nhìn người thế nào đây, mặt hàng như vậy cũng dám để cho cô định mở miệng châm chọc thì dưới bàn, một bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay hơi lạnh, trong khoảnh khắc đã dội tắt hết lửa giận trong lòng Hiểu Huyên hơi thả lỏng, sao cô có thể quên được, tuy tính tình Thanh Lan lạnh nhạt nhưng cô ấy không phải là một người dễ trêu chọc. Lần này nhờ cô ấy đi xem mắt cùng cô cũng là để tăng sự can đảm cho bản thân.“Người lớn trong nhà bị bệnh phải nằm viện, tôi định cuối tuần tới chăm sóc. Cảm ơn ý tốt của anh.” Thẩm Thanh Lan đáp, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ta đã nói là người lớn trong nhà nằm viện, mặc kệ lời này có mấy phần thật thì Vệ Lâm cũng không thể bắt Thẩm Thanh Lan bỏ qua người lớn mà tới bữa tiệc được. Chỉ là, anh ta vẫn không từ bỏ ý định.“Thẩm tiểu thư, cho xin số điện thoại đi! Có số điện thoại sẽ tiện liên hệ hơn. Cuối tuần chúng tôi thường đi phượt bằng xe hơi, Thẩm tiểu thư nếu rảnh có thể đi cùng chúng tôi. Tôi có xe, có thể chở cô.”Đáy mắt Thẩm Thanh Lan xẹt qua một tia không kiên nhẫn, lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được, “Xem ra anh Vệ đây không bận rộn như lời mình nói nhỉ.”Giọng nói bình tĩnh, nhưng Vệ Lâm vẫn nghe ra sự mỉa mai bên trong lời Thẩm Thanh Lan. Ai đó vừa nói mình thường bận rộn công việc, thường xuyên tăng ca, ít có thời gian đi tụ họp, lời Thẩm Thanh Lan rõ ràng là bảo anh ta đang nói dối. Sắc mặt vẫn luôn ôn hòa của Vệ Lâm cuối cùng cũng thay đổi.
doc truyen mat ngot hon nhan